Vậy mà, mọi sự cũng dần dà đâu ra đó, cũng vạn sự hanh thông. Quan trọng nhất là dân tình thuần hậu. Người đô thị sớm nhận ra những giá trị văn hóa của di sản, thành thử, người dân đã kìm hãm biết bao nhu cầu “đương đại” của cư dân đô thị như xây nhà vệ sinh hiện đại - có bồn tắm, vòi sen, lắp hệ thống điều hòa, đèn chiếu sáng đủ kiểu… Thì cả trăm năm trước dưới thời Pháp thuộc, đâu có nhà nào có cầu tiêu - chính vì vậy ở các con đường trong mỗi khu đều có trạm đổ thùng (cầu) để nhân viên vệ sinh đến lấy… Nay để giữ nguyên trạng thì phải tuân thủ thôi, thành phố cần có thêm nhiều nhà vệ sinh công cộng cho du khách chứ dân phố cổ sống quen rồi, xí bệt hay xí xổm cũng rứa thôi…
Cứ thế, những dự án mà bà con đồng thuận đều được triển khai, phố đi bộ, phố không tiếng động cơ đều đi vào nền nếp. Hội An - như nhiều nhà nghiên cứu đã nói - dân phố cổ đã biết “bán” sự yên tĩnh cho du khách dù biết mình sẽ khổ và với “đặc thù sinh hoạt vật chất” của mình thì thử hỏi có cư dân đô thị nào biết “đồng hành với di sản” như cư dân Faifoo(!).
PHÙNG TẤN ĐÔNG (baoquangnam.com.vn)